Thánh Vịnh 48 (47):
Thiên Chúa,
Ðấng giải thoát và bảo vệ Xi-on
(1) Thánh ca. Thánh vịnh. Của con cái ông Cô-rắc.
(2) Cao cả thay ÐỨC CHÚA là Thiên Chúa chúng ta,
Ðấng thật xứng muôn lời ca tụng
trong thành đô của Người!
(3) Núi thánh Người thật nguy nga hùng vĩ,
là niềm vui cho toàn thể địa cầu.
Núi Xi-on, bồng lai cực bắc,
là kinh thành của Ðức Ðại Vương.
(4) Giữa các lâu đài của Xi-on,
Thiên Chúa tỏ ra chính Người là thành luỹ.
(5) Kìa vua chúa toa rập với nhau,
cùng tiến quân một lúc.
(6) Nhưng mới thấy thành đã sững sờ kinh ngạc,
quá hãi hùng, bỏ chạy thoát thân.
(7) Chúng run khiếp, chạy đi chẳng nổi,
quằn quại như phụ nữ sắp sinh con.
(8) Quay cùng như những chiếc tàu trên biển cả
bị bão đánh tan tành.
(9) Chuyện xưa tai nghe, giờ đây mắt thấy,
trong thành trì Chúa Tể càn khôn,
trong thành trì Thiên Chúa, Chúa ta thờ;
Người củng cố thành đô đến muôn đời muôn thuở.
(10) Lạy Thiên Chúa, giữa nơi đền thánh,
chúng con hồi tưởng lại tình Chúa yêu thương.
(11) Danh thánh Chúa gần xa truyền tụng,
tiếng ngợi khen Ngài khắp cõi lừng vang.
Tay hữu Chúa thi hành công lý,
(12) khiến núi Xi-on tưng bừng hoan hỷ;
thành thị miền Giu-đa hớn hở nhảy mừng
vì những điều Ngài đã phán quyết.
(13) Hãy đi vòng Xi-on, dọc theo tường luỹ,
đếm tháp canh, xem được bao nhiêu;
(14) hãy để tâm quan sát tường thành, các lâu đài, ngắm xem cho tỏ.
Rồi kể lại cho thế hệ tương lai
(15) rằng : chính Người là Thiên Chúa,
đời đời là Thiên Chúa chúng ta,
Người lãnh đạo chúng ta đến muôn thuở.