Thánh Vịnh 147 (146):
Ca tụng ÐỨC CHÚA
là Ðấng Toàn Năng
- (1) Ha-lê-lui-a!
Hãy ca tụng CHÚA đi!
Ðàn hát mừng Thiên Chúa chúng ta, thú vị dường nào!
Ðược tán tụng Người, thoả tình biết mấy!
(2) CHÚA là Ðấng xây dựng lại Giê-ru-sa-lem,
quy tụ dân Ít-ra-en tản lạc về.
(3) Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ,
những vết thương, băng bó cho lành.
(4) Người ấn định con số các vì sao,
và đặt tên cho từng ngôi một.
(5) Chúa chúng ta thật là cao cả,
uy lực vô biên, trí tuệ khôn lường!
(6) Kẻ thấp hèn, CHÚA nâng đỡ dậy,
bọn gian ác, Người hạ xuống đất đen.
(7) Hãy dâng CHÚA bài ca cảm tạ,
gảy khúc hạc cầm mừng Thiên Chúa chúng ta.
(8) Chúa kéo mây bao phủ che kín cả bầu trời,
Người chuẩn bị cho mưa rơi xuống trên mặt đất.
Chúa khiến mọc cỏ xanh trên những miền đồi núi,
và các loài thảo mộc cho người thế hưởng dùng.
(9) Chúa cho loài gia súc có đầy đủ thức ăn,
bầy quạ non kêu đói cũng luôn được no mồi.
(10) Vó ngựa phi, Chúa không ưa chuộng,
chẳng thích gì chân kẻ chạy nhanh,
(11) nhưng ưa chuộng những ai kính sợ CHÚA,
và trông cậy ở tình thương của Người.
(12) Giê-ru-sa-lem hỡi, nào tôn vinh CHÚA!
Này Xi-on, hãy ca ngợi Thiên Chúa của ngươi!
(13) Then cửa nhà ngươi, Chúa làm cho thêm chắc,
con cái trong thành, Người giáng phúc thi ân.
(14) Cõi biên cương, Người thiết lập hoà bình,
và cho ngươi no đầy lúa mì tinh hảo.
(15) Người tống đạt lệnh truyền xuống đất,
lời phán ra hoả tốc chạy đi.
(16) Tuyết tựa lông chiên, Chúa trải dài,
sương giá như tro, Người rải rắc.
(17) Làm mưa đá, Chúa tung từng miếng nhỏ,
chịu nổi làm sao giá lạnh của Người!
(18) Chúa phán một lời là băng giải tuyết tan,
thổi gió lên nước liền tuôn chảy.
(19) Chúa bày tỏ lời Người cho nhà Gia-cóp,
chiếu chỉ luật điều cho Ít-ra-en.
(20) Chúa không đối xử với dân nào như vậy,
không cho họ biết những điều luật của Người.
Ha-lê-lui-a!