Thánh Vịnh 116 (114-115):
Lời kinh tạ ơn
- (1) Lòng tôi yêu mến Chúa, vì CHÚA đã nghe tiếng tôi khẩn nài,
(2) Người lại lắng tai ngày tôi kêu cứu.
(3) Dây tử thần đã bủa vây tôi chằng chịt,
lưới âm ty chụp xuống trên mình.
(4) Gặp gian truân sầu khổ, tôi đã kêu cầu danh CHÚA:
"Ôi lạy CHÚA, xin cứu gỡ mạng con!"
(5) CHÚA là Ðấng nhân từ chính trực,
Thiên Chúa chúng ta một dạ xót thương,
(6) hằng gìn giữ những ai bé mọn,
tôi yếu đuối, Người đã cứu tôi.
(7) Hồn tôi hỡi, thôi bình tĩnh lại,
vì trên ngươi, CHÚA đã xuống ơn lành;
(8) Chúa cứu gỡ mạng tôi khỏi chết,
giữ mắt này chẳng còn đẫm lệ,
ngăn ngừa tôi khỏi phải hụt chân.
(9) Tôi sẽ bước đi trước mặt Người
trong cõi đất dành cho kẻ sống.
(10) Tôi đã tin cả khi mình đã nói: "Ôi nhục nhã ê chề!"
(11) Ðã thốt ra trong cơn hốt hoảng: "Mọi người đều giả dối!"
(12) Biết lấy chi đền đáp CHÚA bây giờ
vì mọi ơn lành Người đã ban cho?
(13) Tôi xin nâng chén mừng ơn cứu độ
và kêu cầu thánh danh ÐỨC CHÚA.
(14) Lời khấn nguyền với CHÚA, tôi xin giữ trọn,
trước toàn thể dân Người.
(15) Ðối với CHÚA thật là đắt giá
cái chết của những ai trung hiếu với Người.
(16) Vâng lạy CHÚA, thân này là tôi tớ,
tôi tớ Ngài, con của nữ tỳ Ngài,
xiềng xích trói buộc con, Ngài đã tháo cởi.
(17) Con sẽ dâng lễ tế tạ ơn, và kêu cầu thánh danh ÐỨC CHÚA.
(18) Lời khấn nguyền với CHÚA, tôi xin giữ trọn,
trước toàn thể dân Người,
(19) tại khuôn viên đền CHÚA, giữa lòng ngươi, hỡi Giê-ru-sa-lem!
Ha-lê-lui-a.