Thánh Vịnh 107 (106):
Tạ ơn Chúa vì được Người giải thoát
- (1) Ha-lê-luia.
Hãy tạ ơn CHÚA vì Chúa nhân từ,
muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
(2) Họ sẽ cùng nói lên như vậy,
những người được CHÚA thương giải thoát;
giải thoát cho khỏi tay địch thù,
(3) triệu tập về từ bao viễn xứ,
khắp miền nam bắc, khắp ngả đông tây.
(4) Họ lạc bước trong vùng sa mạc, nơi cằn cỗi,
không thấy đường về chốn thành thị để định cư,
(5) vừa đói vừa khát, mạng sống đã hầu tàn.
Khi gặp bước ngặt nghèo,
(6) họ kêu lên cùng CHÚA,
Người đưa tay kéo họ ra khỏi cảnh gian truân,
(7) dắt họ đi thẳng đường ngay lối
về chốn thành thị để định cư.
(8) Ước chi họ dâng lời cảm tạ vì tình thương của Chúa,
và vì những kỳ công Chúa đã thực hiện cho người trần.
(9) Họng ráo khô, Chúa cho uống phỉ tình,
bụng đói lả, Người cho ăn thoả thích.
(10) Họ phải sống trong cảnh tối tăm mù mịt,
kiếp lầm than xiềng xích gông cùm;
(11) vì họ chống cưỡng lời Thiên Chúa,
dám khinh nhờn lệnh Ðấng Tối Cao,
(12) Người bắt họ nếm mùi gian khổ,
phải lao đao mà không kẻ đỡ nâng.
(13) Khi gặp bước ngặt nghèo, họ kêu lên cùng CHÚA,
Người ra tay cứu họ thoát ngàn nỗi gian truân:
(14) đưa ra khỏi cảnh tối tăm mù mịt
và đập tan xiềng xích gông cùm.
(15) Ước chi họ dâng lời cảm tạ vì tình thương của Chúa,
và vì những kỳ công Chúa đã thực hiện cho người trần.
(16) Cửa đồng kia, Chúa đã phá tung,
then sắt nọ, tay Người bẻ gãy.
(17) Họ hoá điên trong cuộc đời lầm lỗi,
gánh tội tình đè nặng tấm thân,
(18) mọi thức ăn, họ đều chê chán,
và tiến gần tới cửa âm ty.
(19) Khi gặp bước ngặt nghèo, họ kêu lên cùng CHÚA,
Người ra tay cứu họ thoát ngàn nỗi gian truân.
(20) Sai lời Người đến, chữa cho lành mạnh,
cứu họ khỏi sa hố sâu.
(21) Ước chi họ dâng lời cảm tạ vì tình thương của Chúa,
và vì những kỳ công Chúa đã thực hiện cho người trần.
(22) Ước chi họ dâng lễ tế tạ ơn Chúa,
cất tiếng hò reo, tường thuật việc Chúa làm.
(23) Họ vượt biển ngược xuôi nghề thương mãi,
giữa trùng dương lèo lái con tàu,
(24) mắt đã tường việc CHÚA làm nên
và kỳ công Người thực hiện giữa dòng nước lũ.
(25) Chúa truyền lệnh khiến bùng lên bão táp,
lớp sóng xô cuồn cuộn dập dồn.
(26) Họ nhô lên tận trời, nhào xuống vực sâu,
lúc nguy hiểm, hồn xiêu phách lạc,
(27) bị quay cuồng, lảo đảo như say,
khéo cùng khôn đã chìm đâu mất.
(28) Khi gặp bước ngặt nghèo, họ kêu lên cùng CHÚA,
Người đưa tay kéo họ ra khỏi cảnh gian truân.
(29) Ðổi phong ba thành gió thoảng nhẹ nhàng,
sóng đang gầm, bỗng đâu im tiếng,
(30) họ vui sướng, vì trời yên bể lặng
và Chúa dẫn đưa về bờ bến mong chờ.
(31) Ước chi họ dâng lời cảm tạ vì tình thương của Chúa,
và vì những kỳ công Chúa đã thực hiện cho người trần.
(32) Ước chi lời họ tán dương Người nơi nhóm họp toàn dân
và ca tụng giữa hội đồng bô lão.
(33) Chúa khiến sông ngòi cạn đi thành sa mạc,
đổi suối nguồn ra hoang địa khô khan,
(34) đất màu mỡ hoá đồng chua nước mặn,
vì dân cư độc ác gian tà.
(35) Người lại biến sa mạc thành hồ ao
và hoang địa khô khan nên nguồn suối.
(36) Kẻ nghèo đói, Người cho đến ở,
họ lập nên thành thị để định cư.
(37) Gieo lúa ngoài ruộng, trồng nho trong vườn,
họ thu hoạch hoa màu lợi tức.
(38) Chúa chúc lành, họ sinh sôi nảy nở,
bầy gia súc, Người không để giảm đi.
(39) Nhưng rồi họ phải tiêu hao lụn bại,
điêu đứng vì tai hoạ với khổ đau.
(40) Chúa đổ nhuốc nhơ xuống hàng quyền thế,
bắt phiêu bạt giữa chốn hoang vu,
không đường ra lối vào.
(41) Nhưng Chúa lại cất nhắc
kẻ nghèo hèn thoát cảnh lầm than,
ban cho cả giống dòng
như chiên cừu sinh năm đẻ bảy.
(42) Người chính trực thấy thế mà mừng rỡ,
bọn gian tà chẳng dám hé môi.
(43) Ai kẻ hiền nhân, hãy để tâm suy nghĩ,
thì sẽ am tường lòng CHÚA thương yêu.