Thánh Vịnh 105 (104):
Lịch sử kỳ diệu của Ít-ra-en (1 Sb 16,8-22)
- Ha-lê-luia.
(1) Hãy tạ ơn CHÚA, cầu khẩn danh Người,
vĩ nghiệp của Người, loan báo giữa muôn dân.
(2) Hát lên đi, đàn ca mừng Chúa,
và suy gẫm mọi kỳ công của Người.
(3) Hãy tự hào vì danh thánh Chúa,
tâm hồn những ai tìm kiếm CHÚA, nào hoan hỷ.
(4) Hãy tìm CHÚA và sức mạnh của Người,
chẳng khi ngừng tìm kiếm Thánh Nhan.
(5) Hãy nhớ lại những kỳ công Người thực hiện,
những dấu lạ và những quyết định Người phán ra,
(6) hỡi anh em, dòng dõi Áp-ra-ham tôi tớ Chúa,
con cháu Gia-cóp được Người tuyển chọn!
(7) Chính ÐỨC CHÚA là Thiên Chúa chúng ta,
những điều Người quyết định
là luật chung cho cả địa cầu.
(8) Giao ước lập ra, muôn đời Người nhớ mãi,
nhớ lời đã cam kết đến ngàn thế hệ!
(9) Ðó là điều đã giao ước cùng Áp-ra-ham,
đã đoan thề cùng I-xa-ác,
(10) và đặt thành quy luật cho Gia-cóp,
thành giao ước muôn đời cho Ít-ra-en,
(11) rằng : "Ta sẽ cho ngươi đất Ca-na-an
làm kỷ phần gia nghiệp."
(12) Thuở ấy họ chỉ là một số nhỏ,
một nhóm kiều dân nơi đất khách quê người,
(13) lang thang hết xứ này qua xứ khác,
phiêu bạt từ nước nọ đến nước kia.
(14) Nhưng Chúa vẫn không để cho ai ức hiếp họ;
vì thương họ, Người la rầy vua chúa:
(15) "Ðừng đụng tới những kẻ Ta xức dầu tấn phong,
chớ làm hại các ngôn sứ của Ta."
(16) Chúa cho nạn đói hoành hành khắp xứ,
làm cạn nguồn lương thực nuôi dân.
(17) Chúa đã phái một người đi trước họ
là Giu-se, kẻ bị bán làm tôi.
(18) Chân ông phải mang xiềng khổ sở,
cổ đeo gông nặng nề,
(19) cho đến ngày ứng nghiệm điều ông tiên đoán
và ông được lời CHÚA giải oan.
(20) Nhà vua, vị thủ lãnh các dân thời đó,
truyền tháo cởi gông xiềng và phóng thích ông,
(21) rồi đặt ông làm tể tướng triều đình,
làm chủ mọi tài sản hoàng gia.
(22) Vua cho ông toàn quyền chỉ đạo hàng khanh tướng,
dạy lẽ khôn ngoan cho bậc lão thành.
(23) Bấy giờ Ít-ra-en trẩy sang Ai-cập,
và Gia-cóp kiều ngụ đất Kham.
(24) Chúa cho dân Người tăng thêm gấp bội,
cho họ mạnh hơn cả đối phương.
(25) Người khiến chúng thay lòng đổi dạ, mà đâm ra thù ghét,
dùng mưu mô chống lại các tôi tớ Người.
(26) Chúa phái tôi tớ Người là Mô-sê,
phái A-ha-ron, kẻ Người tuyển chọn,
(27) đến loan báo những điềm thiêng dấu lạ
trong toàn cõi đất Kham.
(28) Chúa bủa màn đen, khắp nơi đen tối,
mà chúng vẫn cưỡng lại lời Người.
(29) Chúa làm cho nước biến thành máu đỏ, giết sạch loài tôm cá.
(30) Khắp vùng, ếch nhái bỗng tràn lan, nhảy cả vào cung cấm.
(31) Chúa vừa phán, ruồi muỗi từng đàn
ào tới khắp nơi trên lãnh thổ.
(32) Thay mưa mùa, Chúa đổ toàn mưa đá,
phóng lửa hồng thiêu hủy đất đai.
(33) Người tàn phá đồi nho nương vả,
quật đổ cây cối trong khắp cả vùng.
(34) Chúa lại phán, bỗng đâu xuất hiện
vô vàn vô số châu chấu cào cào;
(35) chúng ăn sạch cỏ cây trong nước,
ăn hại hoa màu khắp mọi nơi.
(36) Người giết mọi con đầu lòng bản xứ,
là tinh hoa của cả giống nòi.
(37) Còn dân riêng của Người, Người đưa ra,
mang theo bạc với vàng;
(38) Thấy họ ra đi, dân Ai-cập vui mừng,
vì họ đã làm cho chúng kinh hãi.
(39) Chúa giăng mây làm màn che phủ họ
và cho lửa hồng soi sáng ban đêm.
(40) Họ đòi ăn, Người cho chim cút đến,
và cho họ no nê bánh bởi trời.
(41) Người xẻ đá, nước liền vọt ra
chảy thành sông giữa vùng sa mạc.
(42) Ấy là vì Chúa nhớ lại lời thiêng đã hứa
cùng Áp-ra-ham, tôi tớ của Người.
(43) Chúa đưa dân Người, những kẻ Người đã chọn,
vui vẻ ra đi giữa tiếng reo hò.
(44) Ðất ngoại bang, Người trao tặng họ,
cho thừa hưởng công khó của chư dân,
(45) ngõ hầu họ vâng theo thánh chỉ, và tuân giữ luật Người.