Nếu nói về Thánh Piô Năm Dấu, đó là về Cha Piô, một linh mục Công giáo và nhà thần bí nổi tiếng người Ý thuộc Dòng Anh Em Hèn Mọn Capuchin. Sinh tên Francesco Forgione vào ngày 25 tháng 5 năm 1887 và ra đi vào ngày 23 tháng 9 năm 1968, ông được tôn kính là một thánh trong Giáo hội Công giáo Roma.
Piô gia nhập Dòng Phan Sinh Capuchin khi mới 15 tuổi và dành hầu hết thời gian sống của mình tại tu viện San Giovanni Rotondo. Cuộc đời của ông đánh dấu bởi sự kỳ diệu, khi ông nhận được dấu thánh vào năm 1918, điều này dẫn đến nhiều cuộc điều tra từ Tòa thánh. Mặc dù bị Vatican trừng phạt, danh tiếng của Cha Piô vẫn ngày càng lớn mạnh, thu hút đông đảo tín đồ đến San Giovanni Rotondo. Ông tham gia xây dựng bệnh viện Casa Sollievo della Sofferenza, có nghĩa là "Nhà an ủi kẻ đau khổ," gần tu viện San Giovanni Rotondo. Đây là một bệnh viện lớn do Thành Vatican quản lý.
Sau khi qua đời, sự sùng kính dành cho Cha Piô lan tỏa khắp thế giới. Ngày 2 tháng 5 năm 1999, ông được phong chân phước, và ngày 16 tháng 6 năm 2002, Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II chính thức phong ông là thánh. Thi hài của Cha Thánh Piô được tôn trọng tại Thánh đường Thánh Piô ở Pietrelcina, thành phố San Giovanni Rotondo, trở thành một điểm hành hương lớn.
PHIM VỀ CUỘC ĐỜI THÁNH PIO 5 DẤU
Một hành trình đầy nghị lực bắt đầu từ ngày 25 tháng 5 năm 1887, khi Francesco Forgione chào đời trong gia đình nông dân tại Pietrelcina, miền Nam nước Ý. Từ những nền đất đầy nắng và tình yêu thương, ông được rửa tội và bắt đầu cuộc sống tại Nhà nguyện Santa Anna.
Thế giới của Francesco đã mở rộng từ công việc giúp lễ tại nhà nguyện đến chăm sóc đàn cừu gia đình. Với một quyết định tận tâm, ông đã dành cả cuộc đời cho Chúa từ khi mới 5 tuổi. Những bất trắc sức khỏe không làm chệch hướng ý chí của ông, ngay cả khi ông bị viêm dạ dày, sốt thương hàn, và những trạng thái xuất thần khó giải thích.
Pietrelcina không chỉ là nơi sinh sống của cha Piô mà còn là nơi mà đức tin Công giáo thuần khiết được truyền đạt qua thế hệ. Cha và mẹ ông, mặc dù không biết chữ, đã làm nguồn cảm hứng cho ông với những câu chuyện Kinh thánh và tình yêu thương. Cha Piô đã chọn con đường của tu sĩ khi nghe lời kêu gọi tận thế từ một thầy tu Dòng Capuchin.
Cuộc hành trình của cha Piô không chỉ là về việc học hỏi và trở thành linh mục mà còn là về những thử thách đầy thách thức. Sự yếu đuối của ông trước bệnh tật và nhiệm vụ quân sự không hề làm yếu đuối đức tin của ông. Ngược lại, cha Piô trở thành nguồn động viên cho những người xung quanh, một tia hy vọng trong thời kỳ chiến tranh và khó khăn.
Với bàn tay chữa lành và tâm hồn nhân hậu, cha Piô đã chuyển đến San Giovanni Rotondo và xây dựng một cộng đồng đầy tình thương. Cuộc sống của ông không chỉ là về việc chữa bệnh mà còn là về những phép lạ không thể giải thích được. Điều ông để lại không chỉ là một di sản về y học, mà còn là một tấm gương về lòng tin và tình thương vô điều kiện.
Sau những khó khăn và những tranh cãi, cha Piô cuối cùng cũng được Giáo hội Công giáo công nhận và tôn vinh. Những lời chỉ trích đã tan biến và cha Piô trở thành biểu tượng của lòng tin và lòng hy sinh. Cuộc đời ông là một câu chuyện về sự kiên trì, lòng tin và tình yêu thương, là nguồn cảm hứng cho những người tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống.
Bệnh viện Casa Sollievo della Sofferenza, tại San Giovanni Rotondo, Ý, là một công trình xuất sắc được khởi xướng bởi cha Piô. Ngay từ năm 1925, cha Piô đã chuyển một tòa nhà cũ của tu viện thành một phòng khám y tế với vài giường chủ yếu dành cho những người thực sự cần. Đến năm 1940, một ủy ban được thành lập để quản lý một phòng khám lớn hơn và quỹ đóng góp đã bắt đầu. Việc xây dựng chính thức bắt đầu vào năm 1947.
Sergio Luzzatto, một tác giả nổi tiếng về cha Piô, đề cập đến sự đóng góp lớn của Emanuele Brunatto, một tín đồ cuồng nhiệt của cha Piô, và cơ quan Liên Hiệp Quốc về Cứu tế và Phục hồi (UNRRA). Việc xây dựng bệnh viện, ban đầu được đặt tên là "Fiorello LaGuardia," là một kết quả quan trọng của sự tận tụy của cha Piô. Bệnh viện Casa Sollievo della Sofferenza chính thức mở cửa vào năm 1956, và sau đó, cha Piô trực tiếp giao quyền kiểm soát cho Tòa thánh.
Cha Piô qua đời năm 1968, và sức khỏe của ông suy giảm nhưng ông vẫn tiếp tục công việc cho đến cuối đời. Cuộc sống của ông kết thúc trong một thánh lễ trọng thể vào ngày 22 tháng 9 năm 1968. Cha Piô để lại những hiện tượng siêu nhiên và những câu chuyện về khả năng phân thân, chữa lành bệnh tật, và thậm chí là những trải nghiệm thần bí như thị kiến với thiên thần và ma quỷ.
Các vết thương dấu thánh của cha Piô, được cho là xuất hiện một cách thần kỳ, và những hiện tượng này đã thu hút sự quan tâm và tranh cãi. Một số người tin rằng cha Piô có những khả năng siêu nhiên thực sự, trong khi người khác hoài nghi và đặt nghi vấn về tính chân thực của những hiện tượng này.
Các cuộc điều tra của Vatican
Ban đầu, Vatican đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với cha Piô vào những năm 1920 để giảm bớt sự nổi tiếng của ông trong quần chúng. Ông bị cấm cử hành Thánh lễ nơi công cộng, cấm ban phép lành, cấm thư từ, cấm để lộ dấu thánh và cấm giao tiếp với cha Benedetto.
Tòa Thánh quyết định chuyển cha Piô đến một tu viện khác ở miền bắc Ý, nhưng đối diện với đe dọa nổi loạn từ cộng đồng địa phương, Vatican đã phải xem xét lại kế hoạch này. Trong thời kỳ từ năm 1921 đến 1931, cha Piô bị tước quyền linh mục, không được dâng Thánh lễ và ngồi tòa giải tội.
Nhiều bác sĩ đã kiểm tra dấu thánh của cha Piô, và một số kết luận rằng chúng không thể giải thích bằng các nguyên nhân tự nhiên. Tuy nhiên, cũng có những ý kiến phản đối, đặt ra giả thuyết về sự ảnh hưởng của chất hóa học.
Cuộc điều tra giáo luật được thực hiện năm 1921 bởi Giám mục Raffaele Rossi cho rằng cha Piô là một linh mục tốt và dấu thánh không phải là hành động của quỷ. Rossi mô tả chi tiết các vết thương trên cơ thể cha Piô và cho rằng chúng là "sự thật có thật".
Sự nghi ngờ về cha Piô tiếp tục sau năm 1958 khi Giáo hoàng Gioan XXIII mở cuộc điều tra mới. Mặc dù không nghe được cuộc điện đàm bí mật, Gioan XXIII vẫn cảm thấy bất an và yêu cầu một cuộc điều tra giáo luật lần thứ hai. Cha Carlo Maccari thăm cha Piô nhiều lần và đưa ra những kết luận không tích cực về tâm tính và đời sống của ông. Maccari đề xuất nhiều biện pháp hạn chế đối với cha Piô, nhưng nhận thức về tầm quan trọng của ông trong cộng đồng.
Những cuộc điều tra này đã tạo nên những cuộc tranh cãi và sự không đồng nhất về cha Piô và các hiện tượng xung quanh ông.
Sự tôn kính sau khi chết
Sự tôn kính với Padre Pio đã trở thành một phần quan trọng trong đời sống tâm linh, với những dấu tích và cuộc điều tra mang tính chất siêu nhiên. Từ việc được xem là "đáng kính" và được coi là "Tôi tớ Chúa", Padre Pio cuối cùng đã được phong thánh vào năm 2002.
Cuộc điều tra về việc phong thánh ông đã kéo dài đến năm 1990 và sau bảy năm, ông được tuyên bố là "Tôi tớ Chúa". Tuy nhiên, không có giải thích thực tế nào về những dấu tích siêu nhiên và có những hạn chế trong cuộc điều tra.
Bắt đầu từ năm 1990, Bộ Phong thánh đã nghiên cứu về cuộc đời của Padre Pio và vào năm 1997, Giáo hoàng John Paul II tuyên bố ông là "bậc đáng kính". Những hiệu ứng của cuộc sống của ông đã được thảo luận, kể cả việc chữa khỏi của một phụ nữ Ý. Năm 1999, ông được tuyên bố là chân phước, và ngày 23 tháng 9 được chọn là ngày lễ kính của ông.
Thánh lễ phong chân phước được cử hành vào năm 1999, với hàng nghìn tín hữu tham dự. Trong bài giảng của mình, Giáo hoàng John Paul II nói về "dấu thánh" của Padre Pio và món quà thần bí của ông.
Sau khi được phong thánh, một trường hợp khác về chữa lành được ghi nhận, và Padre Pio được biết đến là vị thánh chuyên chữa trị. Cuối cùng, ông được phong thánh vào năm 2002, và Thánh lễ diễn ra với sự tham gia đông đảo.
Địa điểm hành hương
San Giovanni Rotondo, nơi Padre Pio dành phần lớn cuộc đời, và Pietrelcina, nơi ông lớn lên, trở thành các địa điểm hành hương quan trọng. Thánh đường Thánh Pio Pietrelcina và Nhà thờ Santa Maria delle Grazie là những nơi quan trọng để tưởng nhớ ông. Nơi này không chỉ là nơi thờ phụng mà còn là địa điểm thu hút hàng triệu hành hương mỗi năm.
Các đền thờ và khu bảo tồn dành cho Padre Pio cũng xuất hiện ở nhiều quốc gia khác nhau, như Philippines và Hoa Kỳ. Giáo hoàng John Paul II và Giáo hoàng Francis cùng nhiều giám mục đã thăm những địa điểm này để thể hiện lòng tôn kính và sự khích lệ đối với sự thành công của Padre Pio.
Sự tôn kính của các giáo hoàng
Các Giáo hoàng, bắt đầu từ Giáo hoàng John Paul II, đã khuyến khích sự tôn kính và lòng sùng kính đối với Padre Pio. Chúng đã thăm các địa điểm gắn liền với cuộc đời và công đức của ông, tạo nên những dịp tôn kính đặc biệt.
Khai quật và trưng bày
Năm 2008, thi thể của Padre Pio đã được khai quật để chuẩn bị cho việc trưng bày. Mặc dù thi thể được mô tả là ở "tình trạng bình thường", nhưng không có dấu thánh nào được nhìn thấy. Hộp sọ chỉ còn lại một phần xương và một số phần khác của cơ thể được bảo quản tốt. Một chiếc mặt nạ silicon sống động được sử dụng để che phủ khuôn mặt, vì đã xuống cấp.
Cuộc sống và lòng tận tụy của Padre Pio vẫn là nguồn cảm hứng lớn, và sự tôn kính đối với ông không chỉ dừng lại ở Ý mà đã lan rộng trên toàn thế giới. Các nhóm cầu nguyện, các đền thờ và bức tượng của ông là những biểu tượng sống động của lòng sùng kính và lòng tin tưởng vào sức mạnh thần bí.